Wednesday, September 24, 2014

Nỗi nhớ mẹ tôi

Ngược dòng thời gian trở lại với tuổi thơ, về những ngày khi tôi còn nhỏ. Trong màn đêm lạnh giá, mẹ thường ôm và kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích thần kỳ. Đôi mắt mẹ đầy yêu thương nhìn tôi trìu mến. Đêm nào mẹ cũng hát ru cho tôi đi vào giấc ngủ thật say, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán. Năm tôi học mẫu giáo... Tôi xin mẹ 500 đồng mua giấy thủ công về cắt hoa tặng cô nhân ngày lễ 8/3. Tôi ngồi cặm cụi cắt từng bông hoa cả buổi sáng, rồi chạy ra khoe với mẹ: - Mẹ ơi! Con có hoa đẹp không này? Mẹ cười trìu mến: - Đẹp lắm, con gái mẹ giỏi quá!. Tôi đem hoa tặng cho cô, nhưng vẫn không quên dành một bông hoa to nhất, đẹp nhất để tặng mẹ. Nhớ lại hồi ấy khi tôi đến nhà cô giáo chơi cả ngày thì về nhà bị ốm, mẹ thức trắng đêm để chăm sóc. Sáng ra tôi nhìn thấy đôi mắt mẹ trũng xuống vì thiếu ngủ. Tôi thấu hiểu mẹ đã lo lắng cho tôi như thế nào dù ngày ấy tôi còn bé lắm…   Năm tôi học cấp 1... Tôi xin mẹ 2.000 đồng để mua hoa tặng cho cô. Tôi chạy ra chợ mua những bông hồng đỏ thắm, nhưng vẫn không quên dành một bông đẹp nhất để tặng cho mẹ. Tôi đi học về cũng là lúc mẹ đang gánh từng gánh chè đi bán. Những giọt mồ hôi rơi trên áo, trông mẹ xanh xao lắm.  - Mẹ ơi! Con tặng mẹ. - Cảm ơn con gái của mẹ! Mẹ ôm tôi
Nỗi nhớ mẹ tôi
vào lòng, tôi cảm thấy những giây phút đó thật ấm áp. Ngày nối tiếp ngày trôi qua, tôi lớn lên từ những bó rau mẹ bán, từ
Nỗi nhớ mẹ tôi
những giọt mồ hôi lăn dài trên má mẹ, từ những hạt gạo mẹ mót được trong những ngày hè nắng nóng, từ những nồi cơm cháy thơm lừng mũi và từ những khó khăn mà mẹ đang phải gánh nặng trên vai.   Năm tôi học cấp 2... Tôi xin mẹ 10.000 đồng để mua hoa tặng cô. Tôi còn mua những thứ để tự tay làm, hôm đó tôi thức khuya lắm, mẹ luôn lo lắng nhắc nhở giục ngủ sớm để sáng mai đi học. Sáng ra trước khi đi học, tôi vẫn không quên tặng mẹ một tấm thiệp kèm lời chúc: "Cảm ơn mẹ đã sinh ra con, cho con một hình hài, con thầm cảm ơn tiếng ru của mẹ đã cho con biết thế nào là ngủ ngon. Cảm ơn mẹ đã dạy dỗ con nên người. Cảm ơn nụ cười của mẹ đã cho con biết thế nào là hạnh phúc..." Năm tôi học cấp 3...  Tôi xin mẹ 50.000 để mua hoa và góp tiền cho lớp đi tặng bảo trì phòng net cô giáo. Các bạn đều chọn một món quà thật đẹp và ý nghĩa để tặng cô. Hồi ấy nhà mình còn nghèo lắm, làm gì có nhiều tiền để mua những món quà đắt tiền tặng cho cô. Còn nhớ, hôm ấy con chỉ mua hoa để tặng cô, còn số tiền còn lại con đã mua một món quà để tặng cho mẹ. Khi con về nhà, lấy quà ra tặng mẹ, mẹ rất bất ngờ. Con nhìn thấy trong mắt mẹ ngân ngấn nước   Năm học 12, có những lần bị điểm kém, mẹ không bao giờ mắng tôi. Mẹ kiên nhẫn, giảng lại cho tôi từng ly từng tí cho đến khi tôi hiểu thì thôi. Mẹ luôn nói với tôi: "Con cố gắng học, nhà mình đã nghèo rồi, đừng để mẹ mất niềm tin ở con". Tôi bắt đầu vào cuộc chiến ôn thi tốt nghiệp, dù bận rộn đến đâu, mỗi ngày mẹ đều dành thời gian nói chuyện với
Nỗi nhớ mẹ tôi
tôi. Có chuyện gì, dù xấu hay tốt, tôi đều kể với mẹ. Trước khi thi, mẹ cùng ôn bài với tôi. Mẹ vuốt ve tôi và luôn dặn: "Con nhớ đọc lại kỹ bài làm để dành cho mẹ một điểm nhé". Tôi lại tự nhủ: "Phải chiến thắng, phải chiến
Nỗi nhớ mẹ tôi
thắng….!". Rồi tôi không phụ lòng mong mỏi của mẹ, năm đó tôi thi đậu vào một trường đại học danh tiếng với một số điểm thật cao. Hôm tiễn tôi lên xe vào thành phố để đi học, tôi thấy ánh mắt mẹ nhìn tôi với một nụ cười đầy tự hào. Tôi lấy tay vỗ lên lồng ngực: "Vì mẹ con sẽ cố gắng!". Tôi đi học xa nhà, nhìn thấy những người phụ nữ bằng tuổi của mẹ, ăn mặc đẹp sang trọng, lại nhớ hình ảnh mẹ chỉ mặc chiếc áo bà ba đã cũ. Vào dịp cuối tuần là họ lại được chồng chở đi siêu thị mua sắm, còn mẹ ngày nào cũng ở ngoài chợ buôn bán, gạt đi những giọt mồ hôi, tần tảo lo cho chồng con. Nghĩ mà tôi thương mẹ lắm! Cũng như bao buổi chiều, tôi rời khỏi lớp học với cái bụng đói meo, ghé vào một tiệm cơm rồi gọi cho mình một dĩa cơm thật to và ngon lành. Bất chợt nhìn thấy ở bàn đối diện một đứa bé đang nũng nịu đòi mẹ cho ăn thứ này thứ kia. Nhìn hai mẹ con đó vừa ăn vừa cười nói vui vẻ, trong tôi có một chút gì đó bâng khuâng và nhớ về tuổi thơ của mình. Những ngày xưa đó nhà tôi nghèo lắm. Mấy mẹ con chỉ sống trong một ngôi nhà mái tranh, hễ mưa xuống là dột ướt đủ chỗ. Ngày nào mẹ tôi cũng quan tri website tần tảo gánh từng gánh rau mang ra chợ bán. Khi tôi còn bé, mẹ thường nhường hết cho tôi những phần cơm trắng còn mẹ thì ăn cơm cháy. Mẹ bảo: "Mẹ thích ăn cơm cháy", nhưng không phải vậy mẹ đang nhường cho tôi phần cơm ngon. Bữa seo onpage cơm nghèo nàn với dĩa rau bán ế ẩm của mẹ. Lâu lắm, mẹ mới mua một con cá tươi hay quả trứng, nhưng dù là cá hay trứng thì mẹ vẫn dành hết cho tôi, còn mình thì ăn toàn cơm cháy. Nhìn đĩa cơm sườn ngon, mà nghĩ không biết bữa cơm hôm nay mẹ ăn gì? Có được ngon không?. Đêm nay tình cờ đọc được bài thơ của nhà thờ Trần Nhất Linh, lòng tôi lại nôn nao nhớ về mẹ: "Ở phương trời xa con viết vài hàng chữ Gửi chút lòng người con nhỏ xa quê Mượn cây viết thêm đôi tờ giấy trắng Trải niềm riêng thương nhớ mẹ quê nhà…" (Thơ: Trần Nhất Linh) Màn đêm buông xuống, không gian tĩnh mịch, từng
Nỗi nhớ mẹ tôi
góc phố, từng con đường đã chìm sâu trong giấc ngủ. Thỉnh thoảng những làn gió thổi vi vu như cất lên như một bản nhạc buồn. Tôi nhớ tới vòng tay ấm áp của mẹ và muốn gửi những dòng tâm sự này đến mẹ. G.B (GiaLai)

No comments:

Post a Comment